Viết cho lần chạy Marathon đầu tiên trong đời…

Lần chạy Full Marathon (FM) của mình là hồi đầu tháng 01 năm 2019, sau 1 năm rưỡi kể từ ngày tập tành chạy bộ. Nói 1 năm rưỡi chứ thật ra lúc tập lúc nghỉ, và lúc đăng ký FM thì hơi quá sức với mình ở thời điểm đó, nhưng là một trong những trải nghiệm đáng nhớ trong đời, nên tự nhiên hôm nay muốn viết lại, sợ sau này mình quên mất. 😀

HCMC Marathon, tháng 01/2019

Cự ly 42km bắt đầu từ 4h sáng. Tầm 2 rưỡi sáng, mình lọ mọ dậy chuẩn bị rồi bắt Grab chạy qua quận 7. Chạy qua vừa kịp khởi động tầm 10 phút, thì bắt đầu xuất phát.

Tự biết quãng đường phải chạy hôm nay hẳn sẽ dài rất dài nên khi có hiệu lệnh xuất phát, mình cứ tập trung chạy theo pace của mình, mặc kệ nhiều người lao vun vút ngang qua mặt. Thiệt ra thì hem mặc kệ thì cũng ko thể đuổi theo được =)), nên biết thân biết phận cứ phần mình mình chạy thôi. 🙂

Miệt mài, tập trung chạy thì đc 8km, gặp một checkpoint trước khi chạy qua cầu Phú Mỹ, thầm nghĩ đc gần chục km rồi, sắp được một phần tư quãng đường rồi, cứ vậy mà đi tiếp. Đến phần signature của cuộc đua – là vượt cầu Phú Mỹ, nghĩ thôi đường còn dài lắm, mình cứ đi bộ những phần lên dốc và chạy khi xuống dốc. Trời Saigon bắt đầu hửng sáng. Chạy qua chạy về đoạn cầu thì cũng gần 10km.

Vậy là mình cứ tiếp tục chạy, lúc mệt thì mình chạy chậm lại hoặc đi bộ, rồi lại chạy, cũng đc nửa chặng đường.

Đồng hồ chỉ hơn 7h sáng.

Lúc đó trong đầu chỉ nghĩ trời ơi, lúc trước mà đăng ký cái Half Marathon thôi thì giờ đã tới đích nghỉ ngơi rồi nè. Nhưng thôi lỡ rồi, ko có ước gì ở đây, ít nhất thì mình cũng chạy được nửa đường rồi, chỉ cần tập trung thêm một nửa y vậy nữa là xong. =)).

Đôi lúc, nghĩ đơn giản cho mọi việc giản đơn.  

Mặt trời dần lên cao. Người Saigon cũng dần bước ra đường. Điều này cũng đồng nghĩa với việc thời tiết cũng trở nên nắng nóng hơn nãy giờ rất nhiều.

Tiếp tục tập trung chạy thêm vài km nữa, tới km 24, 25 gì đó mình ko nhớ rõ, thì chân mình bắt đầu thấy mỏi. Nhìn lại xung quanh chả còn ai chạy cùng. Bên dưới mình cũng chỉ còn lác đác vài người. Vừa chạy vừa tự hỏi ko biết mấy người kia đã chạy tới đâu rồi, ko biết sau lưng mình có còn ai ko. Tới đoạn đường này thì đúng nghĩa là độc hành. Nhưng thôi kệ nó, việc của mình là tập trung chạy quãng đường của mình, và với pace như hiện tại, mình vẫn có hy vọng hoàn thành trong tầm 6 tiếng.

Chạy thêm được một lúc thì bắt đầu có dấu hiệu căng cơ. Thôi chết, giờ mà chuột rút thì ko lẽ phải cắn răng lê lết suốt hơn 15km còn lại sao? Xung quanh lại chả có ai. Còn checkpoint tiếp theo thì còn những mấy km nữa mới tới. Ahuhu. Ố ồ, thôi xong. Thôi cứ tạm thời đi bộ tiếp đã. Có gì từ từ tính tiếp. Biết đâu 1 lúc sau nó lại hết, rồi mình sẽ lao vun vút về đích =)). Mình đã tự an ủi như vậy.

Đi được 1 đoạn, trong lúc chờ xe máy dừng lại để băng qua đường thì mình gặp 1 ông chạy cùng, cũng bắt đầu lết lết. Ồ, có người lết cùng rồi, may quá =)).

Chặng đường lê lết bắt đầu…

Mình chỉ nhớ quãng đường kể từ lúc đó là một quãng đường dài rất dài, mỗi bước đi là bàn chân đau nhói lên, cái nắng của buổi trưa Saigon hắt thẳng vào mặt, thậm chí mỗi lần ngồi xuống nghỉ giãn cơ đứng lên lại đi tiếp là cắn răng vì đau nhói,… Nhưng suy nghĩ duy nhất mình có trong đầu lúc đó là cứ bước về phía trước, ko nhanh thì chậm, ko chạy thì đi, mệt thì nghỉ, hết mệt lại đi, rồi từ từ cũng sẽ tới nơi thôi. Cứ vậy, mình còn 10km, rồi 5km. Nhắm có vẻ ko kịp cut off time, nên mình tự chuyển mục tiêu, medal có thể ko có nhưng phải là Finisher, nếu còn có thể cố gắng.

Lê lết mãi thì tới km 38, các bạn tình nguyện viên hỏi giờ hết giờ rồi, có muốn lên xe chở về không. Nhưng mình quyết định vẫn đi tiếp, đã đi tới được nhiêu đó rồi ko lẽ bỏ cuộc. Về tới nhà tỉnh táo nghĩ lại tính ra còn 4km nhân với pace đi bộ trong tình trạng nắng gắt và bàn chân đau nhói cũng hơi bị dài, may mà lúc đó ko nghĩ tới, chứ ko cũng gật đầu đồng ý rồi =)). Tới những km cuối mới thấy 21K và 42K là cả một sự khác biệt. Phép toán có thể đúng ở đâu, nhưng chắc chắn không đúng trong một cuộc chạy marathon. 42 thật không đơn giản là 21 nhân 2, mà còn nhân nhiều hơn thế.

Cuối cùng cũng tới nơi. Chắc BTC thương tình mấy đứa không bỏ cuộc ráng lết về tới nơi nên dù quá thời gian vẫn phát luôn medal. Cảm ơn mấy bạn mình đi chạy 5km, ngủ đc mấy giấc, vẫn ngồi chờ vẫn chưa mình tới nơi để về đi ăn cùng. 😀

Có lẽ đây là lần chạy hơi quá sức với mình do ko chịu tập tành đàng hoàng. Nhưng mọi chuyện xảy ra đều có lý do của nó, mình nhận ra được nhiều thứ hay ho và bài học cho chính mình.

Có rất nhiều người xuất phát cùng một điểm, có người lướt qua bạn, có lúc bạn lướt qua vài người, có người cổ vũ bạn, có người vô tình cùng bạn đi những quãng đường, có những người bạn chờ bạn ở vạch đích, nhưng hơn hết, đó là cuộc hành trình của bạn với chính bản thân mình, với những cảm xúc trên suốt đường chạy, với những cơn đau mỏi đến đi (hoặc cứ đến mãi), với sự đấu tranh, với những lắng nghe của chính cơ thể mình để biết khi nào mình nên cố gắng, khi nào mình nên dừng lại,…

Đây là một cuộc đua marathon, nhưng ko phải là cuộc chiến duy nhất, nghĩa là bạn ko nhất thiết phải sống chết để có được nó, và dừng lại ko có nghĩa là bỏ cuộc, dừng lại là tạm dừng để chuẩn bị tốt hơn. Lắng nghe bản thân để biết mình nên làm gì tiếp theo sau đó. 😀

Và sự chuẩn bị kỹ cũng rất quan trọng, ít nhất có giúp mình enjoy chặng đường và tránh những chấn thương ko cần thiết hơn 😀

….

Nhiều khi mình nghĩ nếu năm ngoái mà tập đều đặn như năm nay thì chắc lúc đó cũng đỡ lê lết. Nhưng mà chính xác hơn là, nhờ từng lê lết nên năm nay mới tập đàng hoàng được như vậy.

Hơn 7 tiếng với quá nhiều cảm xúc và bài học.

Saigon, tháng 12/2019.

Ngồi viết lại và vẫn chưa nghĩ tới lần chạy FM tiếp theo là khi nào =))

Advertisement

Published by Oanh Nguyen

Be kind. Be happy. Be present.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: