Nhân dịp Mắt Biếc đang được chiếu, và câu nói được trích dẫn khá nhiều của bà ngoại trong film là: “Trên đời có hai thứ không được bỏ lỡ, một là chuyến xe cuối cùng, hai là người yêu thương mình thật lòng”.
Nhắc tới chuyến xe cuối cùng làm mình nhớ tới cái lần mới sang Anh đi học. Qua được 2,3 tuần thì mình đi làm thêm buổi tối. Hồi đó mới qua chân ướt chân ráo, điện thoại lại chưa có sim 3G bỏ vô, nên ở nhà tra trước rồi ra đường cứ theo đó mà đi. Ngày đầu tiên đi làm, lúc đi về thì khuya quá rồi, tới trạm đứng đợi để chuyển bus khác về nhà thì đợi mãi đợi mãi chả thấy bus đâu. Rõ ràng theo chỉ dẫn thì đứng đợi ở trạm này sẽ có chuyến tiếp theo mà? Thấy có vẻ ko thấy chuyến xe nào tới nữa nên mình cứ đi bộ lần mò để kiếm cái trạm tiếp theo. Ngồi đợi bus giữa đêm khuya mà sợ sợ, nhớ lần đó đang ngồi đợi thì có con gì giống con cáo đi ngang qua. Trong đầu tự nghĩ ra biết bao là viễn cảnh như truyện cổ tích hay đọc, cáo xuất hiện thì sẽ làm gì? May mà nó chỉ xuất hiện từ xa và sau đó đi đâu mất. Cuối cùng cũng lên được bus về tới nhà. Mừng hết lớn. Sau này quen rồi mới phát hiện ra là nếu qua một mốc giờ nào đó thì bus ko ghé trạm đó nữa, mà sẽ skip đến 1 trạm tiếp theo; và gần khu đó có cái công viên nên cũng có thể có vài con cáo, mà thật ra có phải thật là cáo không thì mình cũng không biết nữa. Kỉ niệm lần đầu đi bus đi làm là như vậy đó.
Những lần sau này rành hơn, thường đi làm có 2 cách về nhà, hoặc là đi tàu, hoặc là đi bus. Đi tàu nhanh hơn đi bus nhiều, nhưng tàu thì sau 12h đêm sẽ không chạy nữa. Có mấy lần tan làm ra, cả đám chạy thiệt nhanh đôi lúc chỉ để kịp tàu. Lúc kịp thì chỉ cần thở phào lên tàu ngồi là sẽ được về nhà sớm. Nhưng những lần không kịp thì đành lết tới trạm bus chờ xe hốt về. Đợi bus đêm thường lâu hơn bus ban ngày nhiều vì ít chuyến hơn, mà càng thấy lâu hơn trong những ngày mùa đông lạnh lẽo. Mình vẫn nhớ cái cảnh mà người người cứ đứng ngóng trông bus tới như mấy đứa con nít ngày xưa chờ mẹ đi chợ mua đồ ăn về. Những ngày mùa đông, thường chẳng có ai có thể đứng yên 1 chỗ mà chờ, mà hay nhảy nhảy 1 chỗ, đi qua đi lại, vò tay để cơ thể vận động cho thân nhiệt nóng lên bớt lạnh :)). Mà có phải bus nào tới nó cũng dừng lại đâu, nhiều khi xe đông quá thì tới trạm nó cũng đi luôn. Rồi lại tiếp tục chờ. Mòn mỏi. (May mà mình chỉ đi làm chỗ đó có 3 tháng đầu :D)
Đó, đôi lúc cũng đâu muốn bỏ lỡ chuyến tàu/xe cuối cùng đâu. Chỉ là không phải lúc nào những cái mình muốn mình cũng có được. 😀 Càng lớn, mình sẽ dần thấy được, đâu là thứ mình có thể thay đổi, đâu là thứ mình có thể ảnh hưởng, và đâu là thứ bên ngoài mình không thể nào thay đổi được, để sau đó học cách chấp nhận và buông bỏ. Và đâu là thứ mình sẽ giữ lại cho mình, và đâu là thứ mình sẽ go with the flow. Ahihi.
Còn ý thứ hai ko nên bỏ lỡ, là người yêu thương mình thật lòng? ừmmmm, còn tuỳ…
Ví dụ như, người yêu thương mình thật lòng mà lỡ mình ko yêu thương lại họ thì sao? 😀
Mình thích một mối quan hệ mà ở đó mỗi người đều biết cách yêu thương và chăm sóc chính mình, sống cuộc đời của mình, và rồi sau đó, hỗ trợ và giúp đỡ xung quanh sống cuộc đời của họ hơn. Tức là ở mối quan hệ đó, mỗi người vẫn được là chính mình và cùng nhau thay đổi để bước đi xa hơn, dù là mối quan hệ nào. Tới một lúc ko còn hợp nhau nữa thì cho mình và cho người lối đi riêng. Kiên trì hay từ bỏ, đúng lúc đúng việc mới tốt. Buông bỏ cũng là một lựa chọn và là một bài học mà. 😀
Túm lại, mình thấy có nhiều hơn 2 thứ không nên bỏ lỡ ngoài 2 điều kể trên. Nhưng mà những gì đã lỡ rồi thì….cũng đành thôi. Chuyện gì xảy ra cũng có lý do của nó, mình học cách chấp nhận, tha thứ, nhìn nó như là một bài học cần học, rồi bước tiếp. Ahihi.
Àh, có 1 thứ ko nên bỏ lỡ, đó là hiện tại. Bởi vì những gì qua rồi thì cũng đã qua, tương lai thì chưa tới, chỉ có hiện tại là thứ mình có được, ở đây – lúc này.
Bài viết chỉ là để thêm vài góc nhìn khác nhau.
thật vui vì đọc những góc nhìn thú vị của bạn
LikeLike
Cảm ơn bạn 🙂
LikeLike