Đậu và tô salad yêu thích của tôi
Tôi có một tô salad yêu thích của mình, vừa mua cũng được vài tháng, nó đủ to để tôi có thể trộn rất nhiều thứ vào một lúc mà không sợ bị rơi ra bên ngoài. Vào một ngày, tôi sắp xếp lại một số đồ đạc trong nhà, cất tô lên đầu tủ lạnh cho rộng rãi và cũng dễ dàng lấy khi cần dùng. Mọi chuyện sẽ không có gì đáng nói cho tới khi một lần, tôi quay qua quay lại trong bếp và phát hiện ra nhỏ Đậu đã ngồi lọt thỏm trong cái tô kia. Tôi không biết đây có phải là lần đầu nó làm vậy, hay đã làm nhiều lần trong đêm tối hay trong lúc tôi không có ở nhà, nhưng giờ tôi mới phát hiện ra điều đó. Tôi thảng thốt la lên: Ôi sao Đậu lại vô đây rồi! Và rồi, bà má vừa bất ngờ, bất lực, và cảm xúc tiếc cái tô kia qua đi nhanh chóng khi hình ảnh trước mắt là một con bé mặt ngây thơ như không biết chuyện gì vừa xảy ra đang nhìn mình.
Thế rồi, tôi để yên cho nó vẫn ngồi đấy, định bụng thôi coi như tặng cho nó cái tô kia luôn vậy. Và cũng từ cái ngày phát hiện ấy, nó ra vào thường xuyên hơn với nơi ở mới ưa thích của mình, có thể là một phát hiện vị trí ưa thích mới, khi vừa cao, vừa lấy được hơi ấm từ tủ lạnh toả ra, truyền qua đáy của cái tô salad, rồi sưởi ấm toàn bộ cơ thể màu đen đang nằm gọn, hoặc cũng có thể nói, nó không mới nhưng là một nơi mà giờ đây nó có thể công khai làm chuyện đó mà không sợ loài người la rầy. Tôi không biết nữa. Nhưng tôi đã quyết định nhường cho nó cái tô ưa thích của mình, mà không than phiền.
Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ điều gì lũ con lông lá của tôi thích, tôi đều tạo điều kiện. Từ ngày Nấm thích nằm tầng trên cùng của kệ sách, tôi đã quyết định nhét những cuốn sách của mình ở tầng nào trong kệ cũng được, miễn vẫn còn không gian đủ cho Nấm nằm ở tầng trên cùng, thoải mái nhìn ra ô cửa sổ và tắm nắng vào buổi sớm mai. Từ ngày Đậu cứ chui vào chiếc vali to đùng mà tôi hay dùng mỗi khi đi đâu dài ngày, rồi ra vào ngủ nghỉ thường xuyên, chiếc vali dần trở thành nơi ẩn nấp an toàn nhất của Đậu trong căn nhà này, tôi quyết định không dọn vali lên cao nữa, để Đậu có thể lui tới mỗi ngày. Dù sao thì ai cũng cần một nơi nào đó mà mình cảm thấy an toàn và thoải mái nhất để mỗi khi bất an có thể quay về hay khi muốn một mình nhất. Với Nấm là nằm gọn trong chiếc mền khi người lạ ghé đến, còn với Đậu là chiếc vali kia, đủ kín đáo để Đậu an tâm nằm và đánh một giấc dài từ sáng tinh mơ đến tối mịt mờ.
Nấm và những vai trò khác nhau trong một ngày
Tôi nghe nói mèo ngủ mười mấy tiếng một ngày, ngủ ngày cày đêm, à không, “đua xe” ban đêm. May mắn là, hai đứa mèo nhà tôi thì ngủ đêm giống giờ loài người, hoặc ít nhất là không đua xe chạy phá ban đêm (trộm vía). Trong khi nhỏ Đậu thì ngủ gần như cả ngày lẫn đêm thì Nấm có lẽ sinh hoạt gần giống giờ của người nhất.
Cứ tới 9 giờ tối, khi loài người cũng dần chuẩn bị đi ngủ thì Nấm cũng đã nhanh nhảu chui vào “khuê phòng” yêu thích của mình, nằm gọn ghẽ trong đó. Có thể nó có vài lần tỉnh giấc làm gì đó nửa đêm, nhưng mỗi lần sáng sớm lúc tôi thức dậy, đều thấy nó vẫn nằm ngủ trong khuê phòng của mình. Dạo gần đây, Nấm còn có thêm lựa chọn cho khuê phòng số 2 của mình nữa. Từ ngày tôi mang tụi nó đi chích ngừa nhắc lại cho mũi dại và mũi 7 bệnh của mèo, chiếc giỏ mèo chưa kịp cất lại chỗ cũ lại trở thành nơi lui tới của Nấm. Thế là tôi để lại chiếc giỏ mèo đó cho Nấm ngủ mỗi đêm, nhìn nó có vẻ rất chill, như đang được đi cắm trại. Nhìn Nấm đôi lúc tôi nhớ lại mình hồi còn nhỏ, lúc mà tụi con nít giường to mền rộng không chịu ngủ, mà cùng nhau tự tạo một “căn phòng” giăng kín từ mền gối ghép lại, rồi chui vô nằm đầy thích thú.
Nấm gần như ngủ theo giờ loài người, và thức cùng tôi vào buổi sáng. Từ ngày tôi làm việc ở nhà, chúng tôi lại càng thân thiết hơn. Buổi sáng, Nấm là cô trợ lý của tôi, cứ tới tám, chín giờ sáng, khi tôi còn chưa kịp vào bàn làm việc, Nấm đã lên ngồi đợi sẵn, rồi phát ra âm thành grừ grừ mỗi khi bên cạnh. Nấm cùng tôi học, cùng tôi làm gần như mỗi sáng trong suốt năm qua, cho đến tận 2 giờ chiều, khi cơn buồn ngủ kéo đến thì nó mới lên giường đánh một giấc tới chiều. Thỉnh thoảng, Nấm nghỉ phép buổi sáng, rồi mất tích biệt tăm đâu đó trong căn nhà. Hôm thì nó cử nhỏ Đậu đi làm thay nó, hôm thì chẳng thấy nói năng gì. Cô nhân viên kì lạ.
Ngoài là cô nhân viên, trợ lý công việc – được trả công bằng những gói pate thơm lừng và những lần gãi cằm, chải lông đầy thích thú, Nấm ở những thời điểm khác trong ngày, cùng với Đậu, còn là bạn thân, là con gái, là gia đình của tôi nữa.
Và những chiếc báo thức kêu meow meow
Nếu những tiếng chuông báo thức kêu mãi không chịu dậy, thì yên tâm, khi trời sáng lên, trong nhà tôi còn cả tiếng meow meow báo thức đầy hiệu quả, đặc biệt là của nhỏ Đậu. Hiệu quả bởi vì khi nó thấy trời đã sáng nhưng loài người vẫn chưa chịu dậy, nó sẽ nhảy một cú thật nhanh lên giường và chào đón bằng tiếng meow meow đầu tiên bắt đầu ngày mới. Và nếu loài người vẫn nhất quyết không chịu nhúc nhích nữa thì nó sẽ đi qua đi lại, đạp lên bụng vài lần, cho tới khi chịu mở mắt ra. Phần lớn thì nó thành công. Một số ít lần tôi mệt quá không mở mắt nổi, nó cũng mệt quá nằm lăn ra bên cạnh ngủ chung luôn. Không chịu dậy thì thôi, chứ ai mà kêu mãi được.
Cái Tết thứ 3 của gia đình Nấm Đậu
Vậy là đã là cái Tết thứ 3 chúng tôi bên nhau – như một gia đình. Thật ra thì từ khi có Nấm Đậu, Tết đến tôi có nhiều cảm xúc trộn lẫn hơn. Bởi vì Tết là lúc mà tôi phải gửi Nấm Đậu đi nhà trẻ dài ngày để về quê đón Tết cùng gia đình, mà hai đứa nó thì lại nhát người, nên thường bị stress mỗi lúc đi nhà trẻ mèo. Nhưng mà biết sao giờ, coi như Nấm Đậu cũng cần học về bài học mạnh mẽ.
Tôi biết ơn vì được gặp tụi nhỏ, bởi nhờ thế mà tôi học được về tình yêu thương không chỉ giữa người với người, mà còn là tình yêu thương giữa các loài với nhau, cùng sinh sống trên Trái Đất này. Tôi học được rằng có những giao tiếp mà không cần phải nói chung một ngôn ngữ, nhưng chúng tôi vẫn có thể nhìn thấy và thấu hiểu nhau, như cái cách mà chúng nó vẫn chạy ra đón tôi về nhà, kêu meo meo, dụi đầu vào chân, rồi lên giường nằm cạnh ngắm nhìn loài người ngủ sau những ngày xa cách, là những lần tôi ngồi nhìn tụi nó ngủ một cách an yên rồi nghĩ, chúng nó vẫn tin tưởng và yêu thương mình, bất kể mình trông rất khác chúng luôn nè.
Tôi tin rằng dù là loài người, loài vật, hay loài gì chăng nữa, chúng ta đều là những linh hồn đang cùng nhau học hỏi, yêu thương, và nâng đỡ nhau trên hành trình này.
Và thật tuyệt vời, khi có thể nhìn thấy nhau dù ở hình hài gì. Thật tuyệt vời khi có thể cảm nhận được và nói rằng:
- I see you.
- I see you. <Meow meow meow>