Những chiếc xe đạp của tôi

Lần đầu tập đi xe đạp

Tôi biết đi xe đạp năm lên 9 tuổi. Đó là năm tôi học lớp 3, và cũng là giai đoạn giải tỏa tái định cư ở Đà Nẵng, đầu tiên là nhà nội, rồi vài năm sau, tới nhà tôi. Trong ký ức của một đứa con nít năm ấy, tôi nhớ mình có ít nhiều luyến tiếc. Luyến tiếc bởi vì khoảng sân rộng ngày nào, nơi tôi vẫn thường ngồi chơi, nói chuyện với ông bà nội mỗi trưa hè, giờ phải đập đi để chuyển qua một khu khác. Đó là những ngày hè tuổi thơ, gió thổi mát rượi từ phía biển vào, chúng tôi ngồi trên băng ghế đá mài, xa xa là những luống hoa, luống rau xanh rì, và ông bà thỉnh thoảng nhắc tôi ráng học đi nha con, sau này còn làm kỹ sư, bác sĩ. 

Giải tỏa nghĩa là không còn những khoảng sân rộng đó nữa, mà mỗi nhà sẽ chuyển từ những mảnh đất đủ kích cỡ, hình dạng, sang những ô chữ nhật thẳng thớm, và những con đường nhựa mới mọc lên thay cho những con đường đất ngày nào. 

Hồi mới xây, những con đường mới ngửi được cả mùi nhựa và vắng người qua lại. Đó cũng là lúc tôi bắt đầu tập đi xe đạp lần đầu trong đời. Cũng không nhớ chính xác động lực là gì, nhưng tôi nhớ mình rất háo hức được tập và đi lắm. Nhấp nhấp từng tí một, rồi từ từ, nâng lên thành đạp một vòng mà không cần nhấp nữa, tôi cuối cùng cũng đi được một đoạn dài. Nhưng ngồi lên yên để đạp…thì chưa được. Có những hôm, trời nắng ơi là nắng, tôi cũng chỉ mong tới tầm chiều để được lấy xe ra đi vài vòng. Được vài ngày, tôi muốn nâng độ khó của việc tập bằng việc ngồi lên yên đi, dù chân hơi với. Và thế là, do chưa đi vững cộng với chân không chống tới, tôi ngã cú ngã đầu đời của sự nghiệp tập xe, dù trước đó còn tự tin lắm. 

Sau cú ngã lần ấy, tôi vẫn cứ tập rồi dần dần mình có thể đi được trọn vẹn, tức là ngồi yên và đi được dài. Ngày xưa thỉnh thoảng người lớn nhờ đi đâu mua gì cũng có những khi làm biếng, nhưng từ ngày biết đi xe đạp, tôi thấy mình siêng hẳn ra. Ai nhờ mua gì cũng đi, đầy thích thú và siêng năng đến lạ. 

Kể từ đó, chiếc xe đạp gắn với tôi trong những ngày tháng đi học hè năm lớp 4 và cả sau đó nữa. 

Có lẽ khi còn nhỏ, chúng ta từng dũng cảm hơn bây giờ rất nhiều, vấp ngã ở đâu thì cứ đứng lên chỗ đó, cùng lắm là vài lần xuýt xoa đau đớn, rồi để lại đó mà bước tiếp đi. Càng lớn, có khi lại càng nhiều nỗi sợ mà cứ để đó mãi.

Những năm cấp hai và chiếc xe đạp cà tàng

Lên cấp 2 thì tôi đi học xa hơn một xíu. Nói xa chứ thiệt ra chỉ xa hơn với một đứa con nít thôi. Tầm đâu chưa tới 2km. Hồi nhỏ thấy mọi thứ xung quanh nó khổng lồ, xa xôi lắm. Lớn lên rồi thì thấy cũng không đến nổi nào. Hay là độ tuổi tỉ lệ nghịch với khoảng cách nhỉ?

Tôi cũng chẳng nhớ chiếc xe đạp đó từ đâu ra, nhưng là chiếc xe gắn bó với tôi trong suốt 4 năm học. Đó là một chiếc xe cũ, được sơn lại, và cùng tôi đi học chính, đi học thêm, đi khắp nơi. Có những ngày xe hư cũ theo kiểu hư đâu sửa đó, tôi bực mình như kiểu muốn vứt quách cho xong. Thế nhưng mà vứt rồi thì xe đâu mà đi tiếp. Vậy mà chiếc xe ấy cũng đã cùng tôi đi qua những ngày mưa nắng của những năm cấp 2. Có thời gian nhà tôi chuyển xuống một xóm nhỏ, bên cạnh là khu nghĩa trang. Vẫn chiếc xe đạp ấy, tôi đi học về trong những đêm mưa tầm tã. Và mẹ đã ra đầu hẻm đợi đón tôi về.

Sau này kể lại, tôi hỏi: mẹ đứng vậy có sợ không? 

Mẹ nói là sợ chứ, nhưng mà nóng ruột, nên vẫn ra đứng chờ để cùng đi ngang khu vắng vẻ ấy và cùng về. 

Có những sự yêu thương lớn đến nỗi sẽ không còn chỗ cho nỗi sợ nữa. 

Mãi tới năm lớp 10, tôi thi đậu vào trường công và được mua cho chiếc xe mới. Và tạm biệt chiếc cà tàng gắn bó trong suốt 4 năm học. 

Chiếc đờ mi mới toanh biến mất 

Vậy là lên lớp 10, tôi được mua cho một chiếc xe mới toanh. Thời đó nổi lên chiếc đờ mi, nên gần như ai mua xe cũng mua loại đó. Tôi cũng không ngoại lệ. Mặc dù bây giờ nhìn lại không thấy đẹp gì, hoặc là mắt thẩm mỹ của mỗi thời điểm và độ tuổi là khác nhau. Nhưng mà cuối cùng thì cũng có được chiếc xe mới, ít nhất là không phải sửa đi sửa lại một chiếc xe quá cũ kĩ của mình. 

Cùng thời điểm đó, nhà tôi vừa xây xong và chúng tôi chuyển lên chỗ ở mới. Nhà mới đủ rộng để phòng bếp và phòng khách cách xa nhau mà nhiều khi cũng chẳng nghe rõ tiếng. Cả nhà cùng ăn tối dưới bếp, thì cảm giác như có ai đó đang mở cửa vào. Tiếng cửa nhẹ đến độ tất cả chỉ là cảm giác thôi, chứ không chắc chắn là ai đó đang mở cửa. Vội chạy lên nhà trên xem, cửa khép nhẹ, và …. chiếc xe đạp cũng biến mất tiêu. 

Lần này thì không còn là cảm giác nữa, mà nó đúng là như vậy. Phải mất vài phút, tôi mới chấp nhận là chiếc xe mới toanh của mình đã bị mất cắp, sau chưa đầy vài tuần. Đó là cái cảm xúc 4 năm mòn mỏi với chiếc xe đạp cũ hư lên hư xuống, vừa mới có được chiếc mới thì… xe đi mất tiêu. 

Hụt hẫng. Buồn. Nhưng rồi tôi cũng được mua cho chiếc thứ hai thay thế, nhưng lần này thì cẩn trọng hơn. Tôi cũng chẳng vui mừng như lần trước nữa, như kiểu nếu không mua thì không có xe đi học, mà mua thì lại tốn thêm tiền ba mẹ. 

Và đó là chiếc xe đạp thứ 3 bên tôi cũng như gắn bó với tôi trong suốt những năm cấp 3 của mình. 

Những “người bạn” chứng kiến sự trưởng thành

Sau này vào Sài Gòn đi học, tôi được mua lại một chiếc Martin cũ để đi trong một, hai năm đầu. Hôm nào đi xa quá thì may mắn có bạn có xe máy cho đi ké. Tầm đâu một năm rưỡi khi bắt đầu vô chuyên ngành học thì tôi được nâng hạng lên xe Wave – gắn với thời sinh viên sau này. 

Còn bây giờ, chiếc xe đạp tôi có là thỉnh thoảng để đi tập thể dục. 

Giờ ngồi nhìn lại, xe đạp không chỉ là phương tiện, mà còn là những người bạn đồng hành cùng tôi qua những năm tháng đi học, cùng tôi lớn lên, và chứng kiến biết bao kỷ niệm vui buồn của thời học trò.

Có những chiếc xe đạp, dù không xịn sò, nhưng chở cả tuổi thơ.

Cảm ơn những “người bạn” năm ấy nhé.

Advertisement

Published by Oanh Nguyen

Be kind. Be happy. Be present.

2 thoughts on “Những chiếc xe đạp của tôi

  1. Trời đất, đọc mà thấy cả một quãng tuổi thơ ùa về.
    Mình cũng lớp 4 là được bạn tập cho đi xe đạp, rồi lên cấp 2 là có chiếc xe đạp đầu tiên, sang cấp ba lại được mua cho chiếc “đờ mi” nhưng rồi nó cũng bị trộm mất, sau đấy là chiếc Martin đi nốt những tháng năm cấp 3, vào SG đi học ĐH lại được nâng cấp lên chiếc Wave cũ mà mình đi học bao nhiêu năm là nó bấy nhiêu tuổi.
    Trùng hợp ghê.

    Liked by 1 person

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: