Một ngày hiking ở núi Dinh

Tôi là đứa thích thiên nhiên. Hồi những năm 20 tuổi, giai đoạn mà tôi trẻ, nhiều sức khoẻ, và dễ thích nghi hơn bây giờ nhiều, giai đoạn mà tôi nghĩ thích hợp nhất cho những chuyến đi rừng hay hành xác, tôi vẫn hay thêm danh sách những chuyến khám phá rừng núi vào trong Bucket List của mình – danh sách những điều muốn làm một lần trong đời. Rồi từ đó, những chuyến chinh phục từ đỉnh Fansipan đến những cực Đông Tây Nam Bắc của đất nước mình dần được thêm vào bộ sưu tập những điều làm được trong danh sách ấy. Những chuyến đi ngày ấy thường dạy cho tôi nhiều điều hay ho, về sự kiên trì và tiến về phía trước, về sự chánh niệm và tập trung vào hơi thở và hiện tại, về tinh thần đội nhóm, và cả bài học về tình yêu thiên nhiên. 

Có lẽ được sinh ra và lớn lên ở thành phố nên từ nhỏ tôi ít có cơ hội được đi rừng. Những chuyến hiking thường cho tôi những trải nghiệm đặc biệt, từ sự choáng ngợp của núi rừng hùng vĩ Tây Bắc đến những cung đường với thảm thực vật xanh ngắt bên cạnh là màu xanh ngọc bích của biển ở cực Đông, những đêm bầu trời sao nhiều và gần đến độ tôi tưởng mình có thể với tay lên hái,… Hiking còn là dịp tôi được gặp những người bản địa – những người dẫn đường và giúp chúng tôi khiêng thức ăn lên đến điểm cắm trại đêm. Cũng không biết các anh ấy đã tập luyện bao lâu nhưng dáng đi rất nhẹ nhàng, như thể đang đi dạo chơi, dù trên vai đang vác hơn 20kg và chỉ mang đôi dép nhựa. 

Vài năm sau đó, tôi có cơ hội được đi hiking ở một số nước khác Việt Nam. Thảm thực vật và cảnh quan tuy có khác nhau, nhưng điểm chung tôi cảm nhận là thiên nhiên xung quanh chúng ta thật sự rất đẹp. Là rừng núi, là sông suối, biển cả, là những sinh vật sống khác nhau tạo nên một quần thể đa dạng và nhiều màu sắc, ôm lấy và nuôi dưỡng mọi loài. Và thật hạnh phúc và biết ơn khi được nhận nhiều thứ từ mẹ Thiên nhiên đến vậy. 

“In the end, we will conserve only what we love, we will love only what we understand, and we will understand only what we are taught.” Baba Dioum, 1968. 

Sau này, tôi ít đi lại hẳn. Một phần vì ở Việt Nam, các chuyến hiking có cảnh đẹp, hoang sơ thì thường phải ở lại qua đêm, nhưng thường thì không thoải mái lắm trong chuyện vệ sinh tắm rửa; và càng có tuổi, tôi càng ngại chuyện đó. Tầm một năm trở lại đây, tôi cứ có mong muốn được đi hiking lại. Nó giống như là cảm giác quá lâu không được tiếp xúc gần gũi với thiên nhiên, và lại thèm cái cảm giác được khám phá, thử thách chính mình một chút sau chuỗi ngày cảm thấy cơ thể hơi bị ù lì, nên cảm xúc Adventure trong mình lại bắt đầu nổi dậy, như thể là lâu rồi mình bỏ quên nó. Lục tìm xung quanh Sài Gòn xem thế nào thì cuối cùng tôi tìm được Núi Dinh ở Bà Rịa – Vũng Tàu. Tôi chọn núi Dinh vì nhiều lý do, thứ nhất là có thể đi về trong ngày, và thứ hai là địa hình phù hợp với thể trạng của tôi ở thời điểm hiện tại, những cung đường không quá khó, cũng nhiều cây cối mát mẻ, vừa để mình luyện tập thể lực, vừa được dịp để mình gần gũi với thiên nhiên. 

Núi Dinh thuộc huyện Tân Thành, tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu, có độ cao 500m và cách Sài Gòn tầm 80km. Tôi thường khởi hành từ sáng sớm, chạy xe đâu đó tầm 2 tiếng thì đến nơi và bắt đầu hành trình. Ở đây có nhiều cung dài ngắn khác khau để bạn có thể lựa chọn cho phù hợp với lịch trình và sức khỏe. Và dù đã đi lần thứ ba, nhưng mỗi lần đi là một kiểu thời tiết và cung đường khác nhau nên cũng chưa làm mình chán. Lần đầu tôi nhớ là những ngày tháng 7 năm ngoái, trời vào mùa mưa nên một số con đường phủ trên mình lớp rêu xanh hai bên trông khá mát mắt. Lần này thì mùa khô, con đường nối từ đường chính lên điểm dừng bắt đầu hiking là những con đường quanh co, uốn lượn, khoác lên mình lớp áo vàng, như kiểu đang được đi dạo trên con đường mùa thu ở một nước ôn đới nào đấy. Núi Dinh được bao phủ bởi rừng cây xanh đủ loại và những con suối chảy róc rách. Đường ở đây nhìn chung khá dễ đi, trên đường luôn có những dấu hiệu – là những màu sắc được tô hay cột lên thân cây, tương ứng với màu sắc và cung đường bạn chọn, nên cứ lần theo các dấu hiệu và các con đường mòn là được. Thỉnh thoảng, tôi bắt gặp những em nhỏ xíu, đâu tầm cấp 1, cấp 2, cùng ba mẹ đi khám phá rừng. Lần khác là nhóm các bạn trẻ cùng nhau tập chạy trail, có anh Tây chạy lên dốc rồi chạy xuống dốc nhiều lần, lướt ngang nhau say hello một cái rồi chạy tiếp, cũng có lần là cô chú bán nước mía dọc đường, luôn yêu đời, vừa bán hàng vừa hát mỗi khi khách ghé. 

Nhiều lúc tôi nghĩ, chúng ta không nhất thiết phải thích đi hiking, nhưng nếu có dịp để sống chậm lại, dừng lại và quan sát xung quanh thêm một chút, ắt hẳn cũng sẽ tìm thấy được rất nhiều điều dễ thương và tươi đẹp xung quanh mình. Đó có thể là bầu trời lúc hoàng hôn nhuộm lên mình nhiều màu sắc, tiếng chim hót ríu rít quanh nhà, nụ cười hạnh phúc của một ai đó mình vô tình bắt gặp, hay đơn giản là năng lượng tích cực của một người toả ra từ việc họ đang làm. Tất cả đều đẹp, theo một nét rất riêng. 

Và chúng ta, khi tập nhìn cuộc đời với một thái độ cởi mở và đón nhận, để hiểu và thương, thì tự nhiên, mọi thứ xung quanh đều rất mầu nhiệm. Biết ơn.  ❤

Advertisement

Published by Oanh Nguyen

Be kind. Be happy. Be present.

One thought on “Một ngày hiking ở núi Dinh

  1. This is a beautiful blog post! I love how you describe your experiences hiking and exploring nature. It’s great to see how much you appreciate the beauty of nature and how it has taught you important lessons. My question for you is: What advice would you give to someone who wants to start hiking but has never done it before? Thank you for sharing your story with us!

    Like

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: