Nhớ hồi mới ra trường, tôi cùng nhóm bạn thuê xe máy rồi chạy quanh các tỉnh vùng núi Tây Bắc. Những chuyến đi ngày ấy không có sự chuẩn bị gì nhiều và cũng nhiều thứ phát sinh ngoài kế hoạch, nên có những ngày dù dự định về trước 7 giờ tối nhưng phải đến 9,10 giờ tối mới đến nơi. Đường rừng núi không đèn điện, không nhà cửa, hai chiếc xe bon bon chạy, khi mà ánh đèn pha xe máy là thứ ánh sáng duy nhất dẫn đường, nhưng rồi cũng vượt 30,40KM đèo núi để về tới đích. Đó là một trong những lần đầu tiên mà tôi đi đèo vào ban đêm làm mình nhớ và ấn tượng, và cảm xúc lúc đó không phải là sự sợ hãi hay hoang mang chiếm lĩnh, mà là sự tập trung trong từng đoạn đường, dù con đường lúc đó không có gì rõ ràng ngoài vài mét trong ánh đèn pha, và một niềm tin rằng chỉ cần từng chút như vậy tiến về phía trước, mình sẽ tới đích.
Vài tháng trước, tôi có dịp ghé lại Hà Giang. Hà Giang tháng 12 là những ngày mùa đông lạnh buốt và những con đường đèo sáng sớm ẩn mình trong những lớp sương mù dày đặc. Chạy xe trong sương cũng gần giống như chạy xe đường đèo ban đêm, tầm nhìn cũng chỉ được vài mét và cứ đi tới đâu, thì mới thấy được một đoạn đường ngắn phía trước dần hiện ra. Rồi cũng tập trung từng bước như vậy, chúng tôi đi đến được những địa điểm tiếp theo trong hành trình.
Nhiều khi, chạy xe đường đèo, đặc biệt trong sương hay ban đêm, cho tôi một cảm giác rất đặc biệt. Nhìn bên ngoài có vẻ dễ làm mình sợ hãi, nhưng chính những lúc như vậy, tôi thấy mình hiện diện trong giây phút hiện tại, từng bước đi vào vùng unknown và để cho con đường dần hiện ra trước mắt.
Cách đây vài ngày, tôi xem lại nhật ký chạy bộ của mình vài năm trước được nhắc lại kiểu “On this day”, chạy được tầm hơn 8KM, và đoạn caption ghi: “Breathe in. Breathe out. Repeat a thousand times. And it is called “Running”.” Có những ngày chạy bộ, tôi nhận ra nếu mình tập trung vào hơi thở của từng bước chạy, không quan tâm quá nhiều vào con số như đã chạy được bao nhiêu km và còn bao nhiêu km nữa, những ngày đó tôi cảm thấy mọi thứ nhẹ nhàng và tận hưởng hơn nhiều. Cũng không hẳn là không biết mệt, nhưng tận hưởng cả cái mệt, cái mỏi, tận hưởng từng hơi thở vào và thở ra, và đôi khi chỉ cần như vậy.
Vậy cũng đã gần 1 năm kể từ ngày tôi quyết định rời công việc corporate ổn định để khám phá con đường mới, bước ra từ sự an toàn và ổn định sang một vùng đất hoàn toàn mới và có nhiều thứ unknown. Nhưng càng đi, tôi càng biết ơn sự lựa chọn đó, bởi nó đã đang cho mình nhiều trải nghiệm, dù đôi khi không mấy dễ chịu và dù hiện tại con đường vẫn chưa thật sự rõ ràng, nhưng nếu vẫn ở trong vùng an toàn, chưa chắc tôi có được.
Nó như những chất liệu giúp cho tôi được trau dồi nội lực và vững chãi hơn mỗi ngày, giúp cho tôi học cách bình an và hiện diện hơn giữa những khó khăn và giữa nhiều điều “không biết”. Đôi lúc tôi cảm thấy những điều mình đang làm vẫn là những mảnh ghép rời rạc, nhưng tôi vẫn tin rằng, bức tranh hoàn chỉnh rồi sẽ hiện ra.
“You can’t connect the dots looking forward; you can only connect them looking backwards. So you have to trust that the dots will somehow connect in your future. You have to trust in something — your gut, destiny, life, karma, whatever. This approach has never let me down, and it has made all the difference in my life” – Steve Jobs

Chặng đường hiện tại đôi khi giống đang đi trong sương mù, nhưng tôi chọn đi với tâm thế vững chãi và thong dong hơn. Tôi cũng không biết được bao giờ thì sương sẽ tan, nhưng tôi cứ bước tiếp và cố gắng, với một niềm tin rằng, mỗi phút giây mình đang có mặt và sống trọn vẹn chính là con đường, và tới đúng thời điểm, mình sẽ tới được nơi mong muốn. Và ở chặng đường đó, tôi vẫn nhận được thật nhiều sự ủng hộ, tin tưởng, và yêu thương từ những người xung quanh và từ cả vũ trụ.
Biết ơn thật nhiều. ❤