Mấy ngày gần đây, cứ nghe lại những bài nhạc cũ hay gợi nhắc tôi về những giai đoạn đã đi qua. Cũng không hẳn là nội dung bài nhạc hay đoạn âm thanh đó gợi nhắc kỷ niệm, mà là bài nhạc gợi nhắc những giai đoạn mình hay nghe nó thì đúng hơn. Hoặc cũng có thể là cả hai. Giống như tự nhiên coi Youtube nghe nhạc Hoa, nhạc Việt thời những năm 2000 lẻ mấy đó thì gợi nhớ thời học sinh, nghe Adele, Ed Sheeran,… là giai đoạn 2014-2016, Đen Vâu là 2019, Thiền ca là giai đoạn dịch bệnh 2021,… kiểu kiểu vậy. Và từng giai đoạn hiện lại như những thước phim trên hành trình mà tôi đã đi qua.
Tối hôm qua nằm thư giãn, tôi bật lại Power Thoughts của cô Louise Hay lên nghe. Giọng cô ấm áp, cùng với nhạc nền nhẹ nhàng và những Affirmations tích cực cho tôi cảm giác thật yên bình. Chiếc video này, cùng với bài Superheroes của The Script thi thoảng gợi nhắc tôi về giai đoạn đầu lúc mới qua UK đi học. Chắc cũng vì vậy nên giọng đọc của cô tối qua đã đưa tôi về những ký ức của những ngày tháng chín, gần chín năm về trước.
Đó là một ngày mùa thu se lạnh, tôi đáp xuống sân bay Gatwick sau 14 tiếng dài ngồi máy bay. Chuyến đi này là chuyến đầu tiên trong đời tôi được bay ra nước ngoài, và được tới một thành phố, một đất nước mà tôi đã ao ước từ lâu. Trời London đã bắt đầu vào những ngày đầu thu, tiết trời se lạnh cùng với quang cảnh xung quanh vừa cổ kính vừa hiện đại làm tôi cảm thấy đầy thích thú. Tôi nhớ mình có một cảm xúc rung rinh khó tả dành cho London ngay lần đầu gặp, tôi không rõ vì đó là lần đầu được đến một nơi hoàn toàn khác với nơi mình ở, là cảm giác ước mơ trở thành hiện thật, hay đơn giản, London là London. Hoặc cũng có thể vì tất cả. Booth điện thoại màu đỏ, xe buýt hai tầng, tháp đồng hồ Big Ben, dòng sông Thames thơ mộng, những hình ảnh mà tôi vẫn hay thấy trong sách tiếng Anh từ những năm cấp 2 giờ đã được chứng kiến tận mắt. Sau này, tôi có cơ hội được tới những thành phố khác, dù mỗi nơi đều có một vẻ đẹp của riêng mình, nhưng không phải nơi nào cũng cho tôi cảm xúc đặc biệt ấy.

Quay lại những ngày đầu thu, dù cho có những cảm xúc rung rinh ấy những đồng thời, tôi thấy mình còn xen lẫn nỗi nhớ nhà và có cả nỗi cô đơn chiếm lĩnh. Mọi thứ đều lạ lẫm, kể cả múi giờ, và phía trước là nhiều thử thách. Nhưng rồi tôi nhận ra, mình ở đây cũng chỉ có hơn một năm thôi, nếu dành thời gian quá nhiều cho nỗi nhớ thì mình sẽ vụt mất đi những giây phút hiện tại. Chẳng phải đây là nơi mình đã ao ước được đặt chân tới bấy lâu nay sao? Và không phải lúc nào, mình cũng có được những trải nghiệm này. Suy nghĩ vậy, tôi dần học cách thích nghi và tập trung vào hiện tại nhiều hơn.
Cũng thời gian đó, tôi hay mở một số bài nhạc nghe làm động lực, và hai bài tôi nghe đi nghe lại nhiều nhất chính là Superheroes và Positive Thoughts của cô Louise Hay.
Nào là,
“When you’ve fighting for it all your life
You’ve been working every day and night
That’s how a superhero learns to fly
Every day, every hour, turn the pain into power.”
Superheroes (The Script)
đã theo tôi trên đường mỗi ngày đi bộ đến trường.
Còn giọng đọc của cô Louise Hay thì cho tôi cảm giác là vũ trụ luôn ở bên cạnh mình, luôn che chở và yêu thương mình, cho tôi thấy rằng hạnh phúc vốn dĩ là những điều bình dị, và tôi thì luôn được yêu thương dù ở bất cứ nơi nào.
Rồi cứ vậy, tôi bước qua những ngày tháng khó khăn ban đầu một cách bình an và nhẹ nhàng hơn hẳn. Vậy nên nhiều khi nghe lại những bài này, nó nhắc tôi về một giai đoạn mà mình đã từng đi qua, đã từng học cách mạnh mẽ, học cách trưởng thành, của những năm 20 tuổi.
London thì có quá nhiều thứ để dễ dàng yêu.
Tôi yêu những ngày mình đi dạo và tập thể dục trong công viên Greenwich, được ngắm lá vàng rơi giữa tiết trời mùa thu se lạnh.
Tôi yêu cả những ngày mùa đông lạnh giá, đứng đợi xe buýt giữa đêm khuya sau những giờ làm thêm ngoài giờ.
Tôi yêu những ngày mùa xuân, lá xanh mơn mởn, những cánh hoa đào nở rộ sau một mùa đông cây cối khô cằn và lạnh giá.
Tôi yêu cả những ngày hè, hoa Lavender tím cả một cánh đồng, những ngày mà đến tận 10h mặt trời mới chịu đi ngủ.
Xuân – Hạ – Thu – Đông – rồi lại Xuân.
Và tôi yêu cả những ngày chạy deadlines, assignments sấp mặt, những ngày bưng phở đến rã người, những ngày cùng những người bạn khám phá những vùng đất mới, và có những trải nghiệm đủ màu sắc của thời thanh xuân.
Giờ nhìn lại cũng đã nhiều năm trôi qua rồi. Tôi có thêm những ký ức, những mảng màu khác trong những năm qua, và tất cả làm nên con người của mình ở hiện tại.
Có đôi lúc giữa những tất bật cuộc sống hàng ngày, tôi xém quên mất mình cũng từng có thời gian như thế.
Cũng có những khi, một điều gì đó gợi nhắc lại làm cho mình rung rinh rồi mỉm cười.
London vẫn luôn đặc biệt với tôi theo cách đấy.
Cảm xúc hoài niệm đến đôi khi để nhắc ta về một khoảng thời gian thật đẹp, cho ta biết rằng, có những điều có thể mình đã lãng quên hay lâu chưa nhắc tới, và nó cũng cho ta biết được, ta vẫn có thể tạo những ký ức đẹp khác từ chính giây phút này.
Tôi quay về hiện tại, và mỉm cười với một thước phim đẹp đã đi qua. Và mỉm cười với con người mình ở thời điểm hiện tại.
Cánh đồng hoa tím này ở đâu vậy cháu?
LikeLike
Dạ cánh đồng hoa Lavender này ở Mayfield, Banstead, nằm cách London đâu đó tầm 20km ạ.
LikeLike
Có public transportation đến đó không cháu? Nếu có trạm xe bus hay xe lửa, người xuống xe đi bộ đến xa một chút chừng hai hay ba cây số cũng được.
LikeLike
Dạ có ạ, trong ký ức của cháu là đi tàu tới và đi bộ không xa lắm. Nhưng cũng khá lâu rồi, không biết có thay đổi gì không. Tên đầy đủ của nó là Mayfield Lavender Farm, tại Banstead, the UK. Và người ta hay đi vào mùa hè. 🙂
LikeLiked by 1 person
Cám ơn cháu.
LikeLiked by 1 person
Hồi đó bạn có đọc “Ngón tay mình thơm mùi oải hương không?”, nhìn tấm hình cánh đồng Lavender mà mình nhớ tới cuốn sách đó. Thời đó nước Anh như là điểm đến mơ ước của bao đứa học trò, vì thế giới của “chuyện tình Oxford”, của “Bánh mì thơm, cà phê đắng” và ” Ngón tay mình thơm mùi oải hương” là thứ gì đó quá xa lạ và đẹp đẽ mà ai cũng muốn được trải nghiệm.
LikeLike
Những cuốn sách một thời. Mình hình như không đọc “Ngón tay mình còn thơm mùi oải hương” nhưng có đọc “Oxford thương yêu”, rồi “Tôi 20++” gì đấy có in hình London. Thật ra lúc đầu thích được đi Mỹ hơn mà sau đó vì nhiều yếu tố nên chọn đi Anh, rồi thích UK luôn 😀
LikeLiked by 1 person