Ngày này cách đây 6 năm, mình khăn gói qua London đi học. Lần đầu được tận mắt nhìn những hình ảnh mà trước giờ chỉ thấy trong trang bìa của cuốn sách tiếng Anh lớp 6, lớp 7, là tháp đồng hồ Big Ben nổi tiếng, là những chiếc booth điện thoại màu đỏ, là xe bus 2 tầng, v.v… Những ngày tháng với nhiều trải nghiệm, nhiều bài học, và nhiều cảm xúc. Nhìn lại đó mà đã 6 năm trôi qua. Tình cờ đọc lại note cũ trên một trang blog cũ bị bỏ quên, mà không nhớ mình đã từng ngồi viết vậy. Bài viết dựa trên sự tưởng tượng khi chưa cầm trên tay cả tờ giấy VISA, nhưng với mong muốn một lần được đặt chân đến London. Giờ đọc lại mắc cười ghê. Nhân ngày 09.09, là ngày mình lần đầu tiên xa nhà vô Saigon học, và cũng lần đầu tiên mình đặt chân đến London, mình repost đọc lại cho vui. Ahihi.

………………………………………………………………….
Nếu được sống ở London 1 năm?!
Sau chuyến bay dài mười mấy tiếng, tôi đặt chân đến sân bay Heathrow vào một ngày mùa thu se lạnh. Thấm mệt sau chặng đường mấy ngàn cây số, ấn tượng đầu tiên làm tôi không khỏi choáng ngợp, Heathrow hoành tráng, hiện đại và tấp nập quá. Nếu so sánh với Tân Sân Nhất, thì tôi không biết nó sẽ gấp tới bao nhiêu lần. Sự hiện đại và rộng lớn của Heathrow làm tôi có phần lo sợ, có phần háo hức cho cuộc hành trình có lẽ nhiều trải nghiệm, nhiều thú vị và cũng nhiều thử thách, chông gai trên mảnh đất Anh Quốc này.
Sự khác biệt về phương pháp học, về ngôn ngữ, về văn hóa, về nhiều thứ có lẽ sẽ khiến tôi cảm thấy bị đuối sức trong khoảng thời gian đầu sống ở nơi đây. Nói thật là cảm giác nhớ nhà và cô đơn, lại thêm quá nhiều áp lực, quá nhiều thử thách làm tôi bị lạc lõng giữa mảnh đất lắm người này. Thật ra thì đây không phải là lần đầu tiên tôi đi xa, năm 18 tuổi, tôi đã từng rời gia đình để vào Sài Gòn học đại học, đã từng nhớ rất nhớ và đếm từng ngày để được về nhà trong năm đầu tiên, và cũng đã từng vượt qua để lớn lên, để tự lập, để trưởng thành trong những tháng ngày đại học. Thế nhưng lần này, tôi vẫn thấy đôi chút yếu đuối của chính mình. Nhưng tôi thầm nghĩ, nếu chỉ sống ở UK 1 năm mà tới mấy tháng tôi dành để thích nghi thì liệu tôi sẽ thực sự sống ở nơi này được bao nhiêu tháng?! Tôi cũng chẳng thể nào quên được cảm giác sung sướng khi có được VISA in trên hộ chiếu của mình, cái mệt mỏi trong chặng đường học IELTS, cái áp lực trong việc tìm trường, tìm học bổng và làm thủ tục để có thể được đặt chân đến mảnh đất này. Thế là, tôi biết mình phải sống, và trân trọng từng phút từng giờ để học tập, để trải nghiệm và để sống. Khó khăn chính là cơ hội, để chúng ta mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn, và thấy cuộc đời mình ý nghĩa hơn. Tôi nghĩ vậy và vẫn tin là mình có thể làm được.
Bắt đầu học cách giải quyết từng vấn đề một, tôi ghi ra những kế hoạch cho riêng mình, những điều tôi muốn mình sẽ đạt được, những khó khăn tôi sẽ gặp phải và cách giải quyết. Nói chung nhiều khi vậy lại hay, đó là lúc tôi học được cho mình cách vượt qua khó khăn, cách quản lý thời gian và vượt qua áp lực như thế nào. Cái đầu tiên là ngoại ngữ. Với khả năng ngoại ngữ bập bẹ của mình, tôi không khỏi gặp chút vấn đề trong việc học trên trường cũng như giao tiếp hàng ngày. Tôi vẫn dành mỗi ngày 2h đồng hồ để học anh văn, trong suốt 1 năm đó. Học từ vựng, nghe BBC, đọc sách nhiều, và quan trọng là tôi muốn mình phải hiểu được và nói tiếng anh như người bản xứ. Về phương pháp học, nền giáo dục Anh Quốc được xem là một trong những nền giáo dục hiện đại và phát triển nhất thế giới. Nghĩa là đây sẽ là cơ hội để tôi học vì sự học, vì phát triển bản thân chứ không phải để thi đậu, để được một tấm bằng tốt. Tất nhiên tôi đến đây cũng không phải vì điều đó. Tự học và tìm tòi đọc sách nhiều hơn, phát triển khả năng làm nhóm, khả năng thuyết trình, tất cả những điều ấy, tôi biết mình cần nhiều nỗ lực để trau dồi. Nước Anh là đất nước đa văn hóa, đa sắc tộc. Đây là nơi mà tôi có dịp để giao lưu với nhiều người bạn từ nhiều vùng đất khác nhau, học được nhiều văn hóa khác nhau và cũng là dịp để tôi có thể giới thiệu về đất nước mình với nhiều bạn bè đến từ nhiều nước. Sau một tháng thích nghi, sang tháng thứ 2, tôi bắt đầu tìm việc làm thêm để tự nuôi mình, bớt chi phí tài chính cho ba mẹ. London vốn là mảnh đất đắt đỏ, nên tôi biết mình phải bắt đầu học cách chi tiêu hợp lý. Ngoài ra, tôi còn sắp xếp thời gian tham gia một tổ chức tình nguyện, vì thích, mà cũng vì nghĩ sẽ làm quen được với nhiều bạn mới và phát triển những kỹ năng của mình hơn. Mà đúng là khoảng thời gian tình nguyện dạy tôi rất nhiều điều và cho tôi những trải nghiệm khó quên cho mình.
Tôi chẳng nhớ mình yêu London từ lúc nào. Khi được đặt chân tới vùng đất nào đó, đều để lại trong tôi ít nhiều cảm xúc. Như khi ở Việt Nam, tôi thích nét cổ cổ của Hội An, sự hùng vĩ của núi rừng Tây Bắc, sự bình yên và đôi chút đượm buồn ở Huế, hay cái se lạnh ở Đà Lạt. Vài ngày trải nghiệm nhưng cũng đủ làm tôi nhớ nhung khi có cái gì đó gợi nhắc, chứ đừng nói mảnh đất gắn bó tới vài năm. Thật ra ở đâu cũng vậy, nếu bạn thật sự sống ở đó thì nó cũng như là nhà. Giống như nhiều khi tôi không thể so sánh được tình cảm của mình dành cho Đà Nẵng-nơi tôi sinh ra và lớn lên, dành cho Sài Gòn-nơi gắn với những năm tháng tuổi trẻ và cho London-nơi cho tôi nhiều kỉ niệm và bài học để trưởng thành hơn. Mỗi cái một cảm xúc khác nhau, nhưng nói chung đều rất đặc biệt.
Tôi thích những ngày ngồi trên bus 2 tầng sau giờ tan học, rồi thả mình nhìn dòng người tập nập, hối hả giữa thành phố năng động này.
Tôi thích những ngày cuối tuần thuê chiếc xe đạp rồi đạp dạo quanh London, khám phá từng ngóc ngách rồi đứng nhìn dòng sông Thames, nhìn Big Ben, nhìn London Eye, hay hòa mình cùng những nghệ sĩ đường phố.
Tôi thích được thả mình rồi ngắm nhìn lá vàng rơi khi ngồi trên thuyền ở Cambridge.
Tôi thích sự bình yên ở vùng quê nước Anh, ở Scotland, thích kiến trúc cổ kính của những ngôi trường đại học, của tòa lâu đài và của những ngôi nhà còn mang nét cổ.
Tôi thích không khí ấm áp vào đêm giáng sinh khi được cơ hội ở lại nhà một bản xứ, thích cảm giác nhảy nhót điên loạn và countdown vào đêm giao thừa ở trung tâm London. Trời lạnh nhưng lại thấy cảm giác gần gũi và ấm cúng.
Người Anh vốn nổi tiếng bởi sự lạnh lùng, nhưng thật ra không phải vậy. Ẩn sau đó là sự thân thiện, tốt bụng và sẵn sàng giúp bạn bất cứ nơi đâu. Khoảng thời gian ở Anh thật sự cho tôi nhiều trải nghiệm khó quên, để tôi thấy mình lớn lên, yêu thêm những người bạn được gặp và mảnh đất này.
Thôi viết vậy dài rồi, khi nào có trải nghiệm thật thì sẽ viết nhiều hơn, thật hơn =)). Nãy giờ chỉ là sự tưởng tượng nếu tôi có dịp được sống ở UK. Hahaha. Viết trong những ngày ở Sài Gòn với một khát khao một lần được đặt chân tới Anh Quốc. LOL.
Thật đặc biệt khi đọc mấy dòng này, (em nghĩ chị lớn hơn em), tự nhiên em thấy mình nên viết ngay một bài Nếu được sống ở đâu đó mình mơ một năm, để sau này hẳn em cũng sẽ được đến đó ^^
LikeLiked by 1 person
Cứ mơ và cứ sống với ước mơ của mình Trâm ha 😀
LikeLiked by 1 person