Mình đang nằm nhà, bỗng có tiếng rao dưới đường vang vọng lên: “Hột gà nướng, hột vịt lộn, hột vịt sữa, trứng cút lộn, bắp xào đây”. Khu mình ở là một khu nhiều đồ ăn vặt, nên tiếng rao này không mấy xa lạ với mình, vì hầu như ngày nào mình cũng nghe. Thế nhưng hôm nay, tự nhiên nó đưa mình về một cảm giác thân quen của rất lâu về trước, khi mà mình còn nhỏ xíu.
Mình vẫn nhớ đó là mùa hè năm mình 8,9 tuổi, nhà nội thuộc diện giải toả nên mọi người tập trung lại xây nhà mới, mẹ thì đi làm cả ngày, nên ban ngày, mình chủ yếu ở nhà với bà nội ở ngôi nhà cũ. Cứ tới giờ xế chiều, tiếng rao quen thuộc của bà Chín đậu hũ lại vang lên: “Ai đậu hũ không?” (tàu hũ), là bà nội lại hỏi: “Con ăn không?”. Những buổi trưa tuổi thơ của mình gắn với giấc ngủ trưa không âu lo (hoặc đôi khi bị bắt đi ngủ), ngồi ngoài sân nhà nghe tiếng gió hát, và những chén đậu hũ. Có những lần ngồi ngoài hiên trò chuyện, ông bà nội hay quay qua dặn mình: “Ráng học cho giỏi nha con, rồi lớn lên làm giáo viên, kỹ sư, bác sỹ gì đó.” Đây đúng là lời khuyên kinh điển của thế hệ trước. :). Giờ thì mình chẳng là ai trong số đó cả, nhưng vẫn đang cố gắng học làm người để ngày một hoàn thiện và hạnh phúc hơn. Thôi vậy cũng được ông bà nhỉ?! Ahihi. Ngoài tiếng “đậu hũ đây” của bà Chín ra thì tiếng leng keng của xe cà rem cũng là một trong những âm thanh gắn với tuổi thơ của nhiều người, trong đó có mình. Kem ngày xưa không nhiều loại, mà phần lớn là loại kem ống hoặc hình chữ nhật, kem thì ít mà đá thì nhiều, chứ không phải kem socola, kem sầu riêng, kem trân châu,… như bây giờ, nhưng không biết sao ngày xưa thấy ngon và thích lắm.
Lớn lên một chút, tới lượt nhà mình giải toả và chuyển qua nhà khác ở để xây nhà mới. Khoảng thời gian này, nhà mình ở trong khu xóm tuy nhỏ nhưng vui. Đó là những tháng ngày vô lo, khi mình chỉ việc đi học rồi về nhà chơi, khi những đứa con nít cùng kéo nhau từ nhà này sang nhà khác, chỉ với những câu chuyện thường ngày như trưa nay nấu gì, chiều nay mở nhạc HAT hay Ưng Hoàng Phúc. Hồi đó trong xóm, có một nhà bán bánh bao, tự nhiên nói tới đây là mình nhớ ngay tới hình ảnh chiếc xe đạp, mà phía sau là thùng đựng bánh bao, khói ngun ngút, với tiếng rao: “Bánh bao đây” trên đường. Mình không phải là fan của bánh bao nhân thịt, nên mỗi lần ăn bánh bao thì thường chỉ thích ăn lớp bột bên ngoài và trứng cút bên trong (không biết có ai như mình không). Hồi đó cả xóm, mấy đứa con nít đâu có tiền, mỗi đứa dồn lại một ít, rồi đặt bánh bao “đặc biệt” như vậy. Những ngày tháng tuổi thơ, với những chiếc bánh bao, bánh tiêu, với những ngày sáng dậy thiệt sớm đi biển, về ngủ một giấc tới trưa, rồi lê lết khắp xóm với cũng nhiêu đó khuôn mặt trôi qua. Giờ nhìn lại mà thấy vui hết sức.
Cuộc sống ngày càng phát triển, người ta có nhiều lựa chọn hơn, và những gánh hàng rong không còn in đậm vào ký ức của mình như trước nữa (một phần vì vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm). Nhưng gánh hàng rong vẫn là một nét gì đó rất đặc trưng ở Việt Nam, là hình ảnh của những cô chú gánh hàng ngồi vỉa hè trong những ngày nắng nóng, là bóng dáng chạy thật nhanh tránh cơn mưa bất chợt đến bất chợt đi ở Saigon, để từ đó toát lên sự chịu khó của những người hàng ngày mưu sinh. Còn với mình, những tiếng rao quen thuộc “Bắp đây”, “Bánh bao đây”, “Đậu hũ đây” đâu đó là một phần của tuổi thơ mình.